Duy An xuống xe, khi cô tới KTV Kim Tước đã gần bảy rưỡi, cô
lo lắng thấp thỏm, sợ Kiều Ngự sốt ruột lại mắng mình, kết quả chạy vào tìm mãi
nhưng người lễ tân nói Kiều Ngự chưa tới, tuy nhiên anh đã đặt phòng từ mấy
ngày trước rồi.
Duy An không tiện giục anh, quyết định ôm bức tranh vào trong ngồi đợi, lúc này
cô mới phát hiện ra cách trang trí của từng phòng không giống nhau.
“Người gọi điện đặt phòng nói muốn chọn phòng vẽ tranh Monet.” Nhân viên phục
vụ đẩy cửa, Duy An kinh ngạc phát hiện dưới ánh đèn, xung quanh bốn bức tường
là bức tranh sơn dầu màu sắc vô cùng rực rỡ. Đó chính là cảnh tượng mặt trời
mọc trên bến cảng mờ sương, trong khối màu sắc được tạo thành từ màu tím nhạt
màu đỏ phớt, màu xanh xám và màu cam vàng đó, vầng mặt trời đỏ rực đang kiêu
hãnh kéo cả lớp sóng màu da cam rực rỡ rẽ nước trồi lên. Kết hợp với không khí
vốn riêng tư và ánh đèn ấm áp đặc trưng của các phòng KTV, khiến ba con thuyền
nhỏ trong bức tranh dần dần trở nên mờ ảo, thấp thoáng trong sương mù. Cho dù
chỉ là mảng màu xám nhạt nhưng vẫn khiến người ta vô cùng rung động.
Duy An thậm chí không cả kịp nói lời cảm ơn với người nhân viên dẫn đường, cô
thực sự quá chấn động trước căn phòng màu sắc này.
Cô rất thích nơi đây.
Bao nhiêu năm nay, Duy An luôn tưởng chỉ mình mình đang lén quan sát Kiều Ngự,
luôn cho rằng anh chẳng quan tâm tới mình, thậm chí cô còn nghĩ anh coi thường
mình, nên thà ngồi nhà “sáng tác” ra mấy trăm bức thư tình cũng không chịu tìm
cơ hội tới gặp người thật để bày tỏ.
Đến khi, cả hai cùng lên đại học, vô tình hữu ý, gặp nhau trong sân trường mà
bỏ lỡ qua nhau rất nhiều lần.
Duy An nhẹ nhàng đặt bức vẽ lên bàn, dù dưới bức tranh sơn dầu nổi tiếng của
một họa sĩ vĩ đại, cô cũng vẫn mong được nhìn thấy vẻ mặt của Kiều Ngự khi nhận
bức tranh này. Nó chính là một lá thư tình tinh tế, dùng hội họa để lưu giữ
những rung động không bao giờ lặp lại lần nữa.
Trên màn hình vẫn đang mở nhạc, nền MTV là một màu trắng thuần khiết, sau đó
dần dần xuất hiện bài tình ca ấm áp giữa những bức hình màu đen. Đây là một bản
tình ca đơn giản, nói lên tâm trạng khúc khuỷu trong lòng chúng ta. Một mình cô
ngồi trên sofa nghe hết bài hát, Kiều Ngự vẫn không trả lời tin nhắn. Cô cầm di
động lên nhắn cho anh tin nữa: Em đến rồi, anh đang ở đâu?
Rất lâu sau, khi bài hát kia vang lên lần nữa, cốc nước táo trên bàn đã uống
hết, rõ ràng cô nghĩ đến rất nhiều những chuyện không vui, nhưng vẫn tự nhủ với
mình rằng lần này Kiều Ngự đã nghiêm túc hứa rồi.
Sao anh có thể nuốt lời lần nữa?
Chín giờ, Duy An sốt ruột bấm máy gọi cho Kiều Ngự, nhưng di động lại là trạng
thái tắt máy.
Cô đợi đến mười giờ, ngoài hành lang KTV có rất nhiều khách khứa đi lại, cánh
cửa của phòng bên cạnh mở ra, truyền tới những tiếng hát tập thể lạc điệu,
những chiếc ly thủy tinh đế cao được nhân viên phục vụ bê qua, có người đi
ngang qua, nhìn vào căn phòng yên ắng của cô với ánh mắt tò mò.
Khói thuốc, hơi rượu, lần đầu tiên cô bước chân vào nơi trung tâm đô thị phồn
hoa rực rỡ, lòng đầy háo hức, nhưng cuối cùng vẫn là một kết cục lạnh lẽo, tất
cả vẫn đi vào vết xe đổ, giống như trò đùa độc ác không bao giờ kết thúc, chỉ
có cô luôn một mình đợi Kiều Ngự, còn anh chẳng bao giờ xuất hiện.
Em có biết, cho dù cơn mưa xối xả khiến cả thành phố này sụp đổ
Anh cũng sẽ ôm em trong lòng
Không thể chịu nổi khi nhìn thấy bóng em tới
Hằn rõ nỗi đau khổ ly biệt trong dòng thời gian trôi rất chậm.
Lời bài hát Thời gian trôi rất chậm dần xuất hiện trên màn hình. Cô không thể
nào khống chế việc khinh bỉ chính bản thân mình. Nếu là Tống Thư Minh, nếu anh
biết cô ở đây khổ sở chờ đợi, nếu là anh.
Anh nhất định sẽ ôm cô vào lòng, nhất định sẽ không vứt bỏ cô ở đây.
Duy An cầm di động lên không biết mình còn có thể gọi cho ai,một bài hát nữa
lại kết thúc. Nhưng ngưòi xuất hiện bên cô trên thế gian này đều đột nhiên biến
mất trong nháy mắt, cô nhớ ra mình từng thề rằng, sẽ không bao giờ đợi Kiều Ngự
nữa, sẽ không bao giờ để bản thân phạm cùng một sai lầm nữa.
Nhưng cô vẫn không đủ tốt, không đủ tuyệt tình, cũng không đủ kiên định.
Duy An xé tờ giấy bọc tranh ra, người con trai trong tranh hình như vẫn còn ở
trong biển hoa ngày hôm ấy anh nghiêm túc nhưng lại đầy ẩn ý nói: “Anh không
thể hứa sẽ không bắt nạt em, nhưng anh hứa em không phải là thế thân của bất kỳ
ai.”
Mảnh giấy mạ vàng đặt trên bàn viết: White Day(*), ngụ ý mong chờ và hạnh phúc.
(*) White day: Ngày Trắng, là ngày lễ được tổ chức vào 14 tháng 3, một tháng
sau ngày Valentine ở Nhật Bản, Hàn Quốc và Đài Loan.
Thì ra chẳng có gì thuộc về cô.
Mười một giờ, khi bài hát cuối cùng kết thúc, trong một thời gian dài không có
ai chọn bài, màn hình biến thành màu đen.
Duy An ngồi trước bức tranh sơn dầu của Monet, ngâm nga khúc nhạc mừng sinh
nhật, dù âm tiết đơn giản nhưng cô vẫn cứ bị lạc điệu. Cô ôm di động khẽ khàng
chúc mừng mình: “Chúc mình sinh nhật vui vẻ.”
Cuối cùng cô ôm bức tranh ấn chặt vào mặt, ép mình
không được khóc, một mình rời đi thản nhiên như khi đến.
Trên hành lang phía sau vẫn còn những cô gái đang lắc lư, ánh đèn ấm áp, ồn ào
náo nhiệt, chỉ có mình cô là ăn vận như một học sinh, mái tóc dài rối bời nhét
vào trong mũ áo.
Đây là khoảng cách không sao nghịch chuyển được, cô và Kiều Ngự là hai người
sống ở hai thế giới khác nhau, cô bình thường như thế, lên đại học rồi cũng
không biết đi chơi, càng không biết trang điểm làm đẹp, nếu Trình An Ni đến
những nơi như thế này chắc chắn sẽ khiến không khí trở nên náo nhiệt.
Nhưng ngay cả một cơ hội Kiều Ngự cũng không cho cô.
Ra khỏi Kim Tước, đứng ở đầu đường, Duy An thấy rất rõ bộ dạng của mình qua tủ
kính bày hàng ở phía sau. Tống Thư Minh từng nói muốn cô để tóc dài, còn Kiều
Ngự cũng từng nói, anh tuyệt đối không bao giờ nuốt lời lần nữa.
Thì ra cô chưa bao giờ may mắn, ai cũng chỉ coi cô như con ngốc, càng nghĩ thế
cô gái trong tủ kính càng rơi nhiều nước mắt hơn. Cô tức tối lau phắt đi, cúi
đầu ôm bức tranh lang thang trong ánh đèn neon, dòng người đông đúc hòa cùng
không khí ngọt ngào của ngày lễ khiến vẻ mặt họ khi nhìn cô đều có những biểu
hiện rất thú vị, hoặc cảm thông hoặc thắc mắc.
Cô càng đi càng nhanh, hoảng loạn không phương hướng, xe bus thì mãi không thấy
đến, cô đành ôm tranh đi vào một con hẻm nhỏ tối om, muốn vòng qua trung tâm
thương mại tới bến xe tiếp theo để đi tuyến xe bus khác. Đèn đường bị hỏng,
cuối cùng cô buồn bã dựa vào bức tường trống trải, nhẫn nhịn rất lâu rồi òa
khóc thành tiếng.
Người đó nói muốn đợi cô lớn lên, nhưng lại luôn coi cô là người thế thân, rồi
từ đó bặt vô âm tín.
Còn Kiều Ngự nói muốn tổ chức sinh nhật cho cô vào ngày mười bốn, cuối cùng đợi
đến đêm, anh lại trêu cô lần nữa.
Duy An nhún nhường hết lần này tới lần khác, từ nay về sau thật sự không thể
tin được vào lời hứa nữa rồi.
Từ xa vọng lại tiếng chai rượu bị đập vỡ, rồi tiếng bước chân mỗi lúc mỗi gần.
Đến khi cô lau khô nước mắt, nghi hoặc quay người lại nhìn, thì tất cả đã muộn.
Bốn, năm ngườií đàn ông cao lớn người nồng nặc mùi rượu loạng choạng bước đến,
có người còn cười hi hi ha ha, rõ ràng họ đã uống say, người đi đầu châm một
điếu thuốc.
Duy An nhanh chóng nín thở không dám nói, cúi đầu ôm chặt đồ của mình muốn đi
lách qua người họ.
“Này? Ôm tranh, có phải cô bé này không?”
Duy An không kịp nghĩ anh ta nói vậy là có ý gì, đang định nhấc chân chạy thì
ai đó túm lấy cô từ phía sau, cô sợ hãi giơ bức tranh lên đập về phía người đó,
“Buông tôi ra...”
“Ái chà!” Ngưòi đàn ông bị đập trúng vốn chỉ là giơ tay kéo cô lại, giờ bị
đánh, hắn tức tối, buột miệng chửi: “Con ranh này không muốn sống nữa! Mau qua
đây cho tao, mang nó về rồi tính!”
Con đường hẹp tối đen, tiếng ai đó cười đầy gian xảo vang lên từ phía sau, bật
lửa được bật lên, Duy An nhìn rõ vết sẹo dài trên mặt người đó, còn người mà
túm cô lại kia tóc nhuộm màu xanh, hắn nhìn dọc theo cổ tay cô lên bằng ánh mắt
ác ý.
Một đám lưu manh.
Di động đột ngột đổ chuông, giống như cọng rơm cứu mạng, Duy An giật mình bừng
tỉnh thoát khỏi sự hoảng loạn, cô nhanh chóng lấy di động ra, không kịp nhìn là
ai gọi, chỉ bấm nghe vào hét lên: “Thầy ơi...” Trong lúc cô sợ hãi nhất, theo
bản năng cô bật gọi Tống Thư Minh, mặc dù khả năng anh gọi là không cao.
Chưa kịp nói câu thứ hai, tên tóc nhuộm màu xanh kia vội giơ tay ra bịt chặt
miệng cô lại, hất tay ấn cô vào tường.
Di động bị ném ra xa.
Cô sợ tới phát điên, dùng bức tranh đập tới tấp, nhưng đám người đó vây quanh
cô rồi dễ dàng cướp được bức tranh, ném nó xuống đất giống như ném đầu mẩu
thuốc lá.
Trong đêm tối, cách đó không xa là con đường sáng rực người qua kẻ lại tấp nập,
nhưng Duy An bị bịt chặt miệng, sắp ngạt thở tới nơi, còn tiếng cười đáng sợ
của những kẻ lưu manh lại quanh quẩn bên tai khiến người ta buồn nôn.
“Buông tôi ra...” Áo bị kẻ nào đó giật mạnh, nước mắt Duy An trào ra, cô không
ngừng giãy giụa, cô không thể tưởng tượng nổi chuyện này lại xảy ra với mình;
còn những kẻ trước mặt đang cười đầy xấu xa kia người nồng nặc mùi rượu và mùi
thuốc lá rẻ tiền. Cô căn bản, căn bản không thể thoát được.
Cả thế giới đang nói “anh yêu em”, ai có thể cứu cô đây? Lễ Tình nhân trắng
hạnh phúc là thế, ai biết cô lại đang bị đám lưu manh giở trò sỗ sàng.
Lúc hoảng loạn tuyệt vọng, Duy An không thể khống chế được sự căng thẳng của
bản thân, cô không ngừng hét gọi: “Thầy... Tống Thư Minh!” Nhân lúc người đứng
trước mặt phân tâm, cô dùng hết sức mình đẩy hắn ra, quay người định chạy,
nhưng tóc bị giật ngược trở lại.
“Mẹ kiếp! Muốn chạy? Thấy cô em đáng thương, anh đây vốn định sẽ dịu dàng hơn
một chút. Em gái, hôm nay em sẽ bị chơi tới thảm rồi…” Những lời bẩn thỉu không
muốn nghe nhưng vẫn lọt vào tai.
Duy An bị kéo lại không thể cử động, giơ tay với được tranh vừa rồi bị ném vào
góc tường quay người đập vào kẻ đang nắm tóc mình, kết quả, kẻ đó không ngờ cô
vẫn còn sức, nên bị đập rất đau, hắn đạp chân lên bức tranh, đá một cái khiến
bức tranh gẫy làm đôi, rồi tức tối đuổi theo cô.
Cô vừa hét vừa loạng choạng chạy về phía di động, màn hình nhấp nháy liên tục cho
thấy di động chưa bị hỏng. Ngón tay như chạm phải vết nứt của màn hình, ba từ
quen thuộc khiến Duy An gần như bật khóc nức nở, Tống Thư Minh.
“Thầy ơi... Thầy! Em sợ... em nghe lời, em sẽ lớn lên rồi mới hỏi thầy những
chuyện đó, thầy đừng bỏ em một mình, bọn chúng muốn... thầy ơi!”
Tất cả mọi ấm áp đều như bị rút khỏi cơ thể, miệng Duy An bị chúng bịt chặt,
người đàn ông phía sau kéo tuột cô vào một con hẻm, từ đó lại thông sang một
con đường vắng vẻ khác.
Duy An đã hoàn toàn tuyệt vọng, cô căm hận tất cả mọi chuyện của ngày hôm nay,
nếu cô không dễ dàng tin vào lời hứa của Kiều Ngự, nếu cô không ngốc nghếch đợi
anh tới tận muộn thế này... tất cả vốn sẽ không xảy ra.
Đầu đường đột nhiên có ánh sáng, là đèn xe.
Một chiếc xe con màu đen đột ngột dừng lại, Duy An tưởng mình có hy vọng rồi,
cô không ngừng giãy giụa phát ra những tiếng ư ư, nhưng chiếc xe đó chẳng có
động tĩnh gì, còn kẻ phía sau cô không chịu buông tay.
Cửa xe nhẹ nhàng được kéo xuống hở một kẽ nhỏ, bên trong vọng ra âm thanh rất
khẽ: “Đánh nó cho tôi!”
“Nhưng... đã nói chỉ dọa nó thôi mà.”
“Đánh! Phía anh ấy tôi sẽ giải thích.”
Duy An cứng đờ cả người, cô nghe thấy giọng nói ấy… là giọng của Trình An Ni.
“An Ni... cậu...”
Cô không có cơ hội nói tiếp nữa, thậm chí không có thời gian sắp xếp lại tư duy
để hiểu nguồn cơn câu chuyện. Cô trợn mắt nhìn ngưòi đàn ông với vết sẹo dài
trên mặt cười ghê rợn, hắn quay người cho cô một cái tát, cô bị đánh tới mức
không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa, còn chiếc xe ngoài đầu đường lặng lẽ
rời đi.
“Đánh con bé yếu xìu ngu ngốc này thật khiến tao cũng ngại, đi, Đông Tử, mau
nhặt một chai rượu về đây, mau lên.”
Một kẻ nữa vâng dạ, quay ngưòi chạy đi nhặt chai rượu. Mặc dù Duy An không biết
chúng định làm gì, nhưng cô ý thức được hôm nay nhất định sẽ có chuyện. Cô liều
mạng cắn vào tay kẻ đang bịt miệng mình, đối phương khẽ gầm lên chửi rủa, rồi
buông cô ra, giơ tay tát mạnh lên mặt cô một cái.
Duy An thấy mình gần như không đứng nổi, mặt bỏng rát, miệng chảy máu, được
người ta thả rồi mà lại đứng không vững, cô muốn mở miệng hét gọi nhưng thấy
tên mặt sẹo cười gian tà rồi giơ cao chai rượu nhằm vào cô giáng xuống.
Bọn chúng... bọn chúng điên rồi!
“Đừng!” Tiếng thét xé gan xé phổi, nhưng bị người ta giữ, Duy An không thể giãy
giụa nổi, chỉ còn biết mở mắt trừng trừng nhìn chai rượu đập vào đinh đầu mình.
Mắt... mắt của tôi...
Tiếng thét thê thảm xé rách màn đêm, những mảnh chai vỡ dính đầy máu, bị ném
vào thùng rác ven đường, rồi bọn chúng bỏ chạy: “Mau đi thôi!”
Đây có phải một cơn ác mộng không?
Trong ánh sáng loang loáng của vũng máu, Duy An lại thấy tỉnh táo, không biết
bao lâu sau, cô thấy mình được bế lên, nhưng, cô không nghe thấy gì, không nhìn
thấy gì, không cảm nhận được bất kỳ hơi ấm nào.
Con người ta khi tuyệt vọng tới cùng cực sẽ sợ hãi tự bảo vệ mình, giống như
một cỗ máy, lúc sụp đổ sẽ đột nhiên trở nên đờ đẫn.
Cảm giác đau đớn duy nhất bắt nguồn từ đôi mắt, trong lòng cô không ngừng la
hét, nhưng không rõ mình có nói ra miệng hay không, “Đừng! Buông tôi ra...” Màu
đỏ giống như nước triều dâng ập tới, muốn nhấn chìm cô.
Cô đã làm sai điều gì để bị đối xử như thế này? Nếu Kiều Ngự không lỡ hẹn, nếu
cô không lơ là cảnh giác mà đi vào con đường khuất vắng đó, thì tất cả đã không
xảy ra… Ý thức của cô bị sự đau đớn giữ cho tỉnh táo, cho tới tận khi vào đến
bệnh viện cô mới ngất đi.
Trong giấc mộng khủng khiếp Duy An nhìn thấy rất nhiều chuyện.
Vô số âm thanh giống như luồng khí xoáy không ngừng, va đập vào trái tim cô, cô
nhìn thấy người bố tuyệt tình của mình đạp cửa bỏ đi hồi cô còn nhỏ, không hề
quay đầu lại nhìn cô lần nào. Còn cô họ ôm đứa bé là cô bây giờ đứng bên cạnh
khóc thảm thiết, đau lòng nói: “Duy An đừng trách bố con, ông ấy đã có gia đình
mới rồi, ông ấy không thể... không thể thường tới thăm con được.”
Vì vậy, từ sau ngày hôm đó, Duy An đã biết mình không giống những người bạn
khác, cô không có sự quan tâm thương yêu của cha mẹ, sống rất rón rén thận
trọng, không được gây phiền phức cho cô và chú.
Sau này đi học, cô không thông minh, hiệu quả của sự nỗ lực cố gắng cũng có
hạn, thành tích luôn không cao, nhưng mỗi lần cô họ thấy cô được điểm cao thì
đều vô cùng vui.
Mười tám tuổi, ngày mà Duy An nhận được giấy thông báo trúng tuyển của Đại học
G, cô họ còn đặc biệt đưa cô ra ngoài ăn cơm, mặc dù chú ngồi bên cạnh sắc mặt
khá lạnh lùng, nhưng bao nhiêu năm nay, cuối cùng chú vẫn không lên tiếng cằn
nhằn về chuyện liên quan đến cô.
Sau bữa cơm đó, Duy An tự nhắc nhở mình không được làm phiền tới gia đình cô
chú nữa, cô cố gắng kiếm tiền và tiết kiệm hết mức có thể, cô không muốn xin
tiền cô chú.
Cuộc sống tăm tối đó cô vẫn luôn giấu kín trong lòng, không nói ra không có
nghĩa cô đã quên.
Cô đã cố gắng để sống vui vẻ, nhưng lại không thể nào thay đổi được mặc cảm tự
ti trong lòng, hết lần này tới lần khác không dám bạo dạn nói ra suy nghĩ của
mình, hết lần này tới lần khác bị hiểu lầm, bị tổn thương.
Sau đó...
Mọi việc trong dòng sông ký ức dài dằng dặc mỗi lúc mỗi gần với hiện thực, cô
bỗng phát hiện những cảnh tượng nhảy múa trước mắt giống như một bộ phim hài đáng
sợ.
Niềm tin ngày một cạn kiệt còn đáng sợ hơn cả cái chết.
Tại sao... cô không nhìn rõ những màu sắc đó, tại sao cô...
Duy An đột nhiên tỉnh táo.
Tất cả mọi cảm quan đã phá vỡ ý thức bị khóa chặt, cô cố gắng mở mắt nhưng chỉ
thấy một màu trắng, chỉ có thể dùng tai để nghe.
Ngoài cửa có người đang nói chuyện: “Anh Tống, về cơ bản bệnh nhân bị ngoại
thương từ cổ trở lên. May mắn là trước mắt, qua kiểm tra, phần não bộ không bị
tổn thương nghiêm trọng, nhưng đôi mắt, giác mạc của cô ấy bị mảnh vỡ làm bị
thương, nhưng không nghiêm trọng. Có để di chứng gì cụ thể không thì hiện tại
chúng tôi không dám chắc.”
“Tôi lo là lo cho thị lực của cô ấy.”
“Về mặt lý thuyết, vết thương kiểu này tạm thời không gây khó khăn trong sinh
hoạt, thị lực bị giảm có thể chỉnh lại, nhưng vấn đề chủ yếu là sự nhanh nhạy
của thị giác sẽ bị ảnh hưởng.”
“Lúc anh đưa cô ấy tới cũng đã nói, cô ấy là sinh viên của Học viện Mĩ thuật,
nên chúng tôi chỉ lo...”
Cuộc nói chuyện bị chen ngang bởi âm thanh gì đó vang lên từ trong phòng, hình
như có thứ gì rơi đổ, Tống Thư Minh ngừng lại, đột nhiên giơ tay đẩy cửa.
Người con gái bị băng ở mắt ngã dưới đất, anh vội vàng chạy tới, chưa kịp nói
gì, đã bị cô lần sờ túm chặt, “Anh... anh...”
“Anh xin lỗi, Annie! Là anh, anh về rồi.”
Duy An nhận ra tầm nhìn của mình đã bị vải che mất, trước một màu trắng thê
thảm thế này cô căn bản không thể tập trung suy nghĩ, cô ôm lấy đầu mình đau
khổ muốn giật phăng mảnh vải kia xuống, nhưng Tống Thư Minh và bác sĩ vội ngăn
lại.
Anh bế cô lên giường, nhẫn nại nắm chặt tay cô giúp cô bình tĩnh, “Đừng sợ, em
an toàn rồi, giờ em đang ở trong bệnh viện... Annie? Em bình tĩnh lại đi, là
anh đây.”
Anh ôm chặt cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
Duy An chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi cùng cực như vậy, trong một hoàn cảnh hoàn
toàn mất đi màu sắc và thị lực khiến cô giống như con nhím cuộn người lại, cho
tới khi hơi ấm từ lòng bàn tay Tống Thư Minh truyền sang, cuối cùng cô cũng
khôi phục được một chút lý trí, run rẩy túm lấy cổ tay anh, khẽ hỏi: “Thầy ơi,
mắt em đau lắm... Có phải em không nhìn thấy được nữa không thầy?”
“Không đâu, tuyệt đối không đâu.”
Bác sĩ đứng bên cạnh cũng vội vàng giải thích, ông ta vừa định nói đến biến
chứng sau này, Tống Thư Minh đã lên tiếng nhắc nhở: “Tôi muốn ngồi với cô ấy
một lát. Làm phiền bác sĩ rồi, chút nữa tôi sẽ tới gặp ông sau.”
Bác sĩ đương nhiên đã quen với những việc thế này, thông minh rút lui, đóng cửa
lại.
Duy An giờ không còn quan tâm được tới bất kỳ việc gì nữa, cô giơ tay khua khua
trong không khí. Tống Thư Minh ôm chặt cô, ngay cả giọng nói xưa nay vẫn luôn
trầm tĩnh của anh giờ cũng không khống chế được, anh khẽ thở dài, “Lần này thật
sự làm anh sợ quá. Annie, tại sao em lại đi vào con đường nhỏ vừa tăm tối vừa hẻo
lánh ấy? Cũng may anh vừa quay về là gọi điện cho em ngay, nếu không, không ai
biết em xảy ra chuyện.”
Đầu óc cô hỗn loạn, thì ra cuộc gọi cuối cùng đó là của Tống Thư Minh thật.
“Thầy, em rất sợ, chúng đánh em... em không biết rốt cuộc mình đã làm sai điều
gì, hơn nữa em thấy…” Duy An đột nhiên nghĩ tới người trong xe, im bặt không
nói tiếp nữa.
“Em nhìn thấy ai? Còn có ai ở đó?”
“Trình An Ni, nhưng em không chắc chắn, em chỉ nghe thấy giọng nói rất giống mà
thôi.”
Giọng Tống Thư Minh đột nhiên trở nên rất nghiêm túc: “Mau kể lại mọi chuyện
cho anh nghe, em đừng sợ, anh sẽ làm rõ tất cả.”
Duy An bình tĩnh lại, rất lâu cô không nói gì, gục đầu vào vai anh.
Tống Thư Mỉnh sợ cô bị bóng đen tâm lý, muốn nói chuvện để phân tán sự chú ý
của cô, vậy là hỏi: “Thư viện trong trường gần đây có mở cửa không?”
“À, chỉ có tầng trên cùng đang tu sửa, tầng dưới chắc vẫn mở đấy ạ.”
Tống Thư Minh không hỏi thêm nữa, một lát sau, anh nói: “Anh rời khỏi đây một
thời gian, quay về giải quyết vài chuyện, văn phòng có nhiều việc anh phải bàn
giao.”
Cô vẫn không chịu nói, nhưng bật khóc,Tống Thư Minh lại ôm cô để cô nằm xuống,
nhẹ nhàng hôn lên trán cô, nói: “Anh vốn là một luật sư, có văn phòng riêng của
mình, không phải thầy giáo tiếng Anh. Những chuyện khác... đợi em lớn hơn chút
nữa sẽ cho em biết.”
Anh vẫn kiên quyết không chịu nói gì thêm.
Nhưng Duy An lắc đầu, run rẩy lần tìm tay anh trong chăn, cho tới tận khi nắm
được tay anh cô mới yên tâm. “Dù thầy có coi em là thế thân cho người vợ đã
khuất của thầy hay không... thầy ơi, em cầu xin thầy, lúc này... đừng bỏ em một
mình ở bệnh viện.” Cô nói gần như không ra hơi, như khẩn cầu. “Được không
thầy?”
Cô không nhìn thấy vẻ mặt Tống Thư Minh, nhưng cô nghe giọng anh lạc đi, anh
như đang cố nén đau buồn mà an ủi cô: “Đương nhiên, giờ anh sẽ không đi đâu cả,
anh sẽ ở đây cho tới khi em xuất viện, hơn nữa, anh cũng đã xin nghỉ phép cho
em rồi, tạm thời em không cần phải vội quay về đi học. Phía cô em...”
“Đừng! Đừng thông báo cho người nhà em biết, em không muốn cô lo lắng.”
Anh xoa xoa tay cô để cô yên tâm, đáp: “Được, anh chưa thông báo về nhà. Đừng
lo, em chỉ bị thương bên ngoài thôi, tạm thời mắt em bị mảnh thủy tinh quệt
vào, vì vậy em mới cảm thấy đau, may mà không nghiêm trọng.”
Duy An cố gắng kìm nén, nhưng cuối cùng vẫn buột miệng hỏi: “Vừa nãy em đã nghe
nói rồi, ý của bác sĩ là... mắt sẽ để lại di chứng ảnh hưởng tới thị lực phải
không?”
Ngón tay Tống Thư Minh siết chặt, nhưng giọng rất thoải mái: “Cái đó không lo,
cùng lắm là sau này em đeo một cặp kính là được.” Anh đưa tay vuốt thẳng tóc cô
rồi đặt lên vai cô, dịu dàng nói: “Như thế cũng rất đẹp, không sao cả.”
Duy An bỗng kích động, cô lại hỏi: “Nhưng em muốn vẽ, liệu có ảnh hưởng tới
việc vẽ tranh không?”